Đức Mẹ Maria (Mother Mary) là Mẹ Chúa Giêsu (the Mother of Jesus) và là danh xưng phổ biến nhất bên cạnh các tước hiệu như Mẹ Thiên Chúa (Theotokos), Đức Mẹ Đồng Trinh (The Virgin Mary), Đức Trinh Nữ Maria (Blessed Virgin Mary)... và rất nhiều danh xưng khác như nơi Đức Mẹ hiện ra, theo hình ảnh các bà mẹ ở mỗi quốc gia, mỗi địa phương hay dân tộc.
Đức Mẹ được tôn kính một cách đặc biệt, sùng kính từ lòng yêu mến của Chúa Giêsu, Con Mẹ. Lòng sùng kính này được trao ban từ Thiên Chúa ngay từ lúc Mẹ “xin vâng” để cộng tác vào công trình cứu độ của Thiên Chúa.
Khi Chúa Giêsu nhập thể làm người trong cung lòng Mẹ Maria, đó cũng là lúc tầng trời mở ra để ban ân sủng cứu độ cho loài người sau bao nhiêu thời gian con người lơi lỏng mối liên hệ với Thiên Chúa.
Ân sủng của Thiên Chúa là tình yêu và giao ước của Ngài với tổ phụ Abraham, mặc cho con người có thay đổi, chối bỏ, hắt hủi thì Thiên Chúa vẫn lặng lẽ dõi theo, không phá vỡ giao ước nhưng không để cho con người đi vào con đường chỉ có bóng tối.
Thiên Chúa có kế hoạch của Thiên Chúa, một kế hoạch từ khi sáng tạo nên thế giới và ban sự sống cho con người, cho con người mặc lấy hình ảnh của Người và cho con người được tự do, được quyết định và lựa chọn những gì trong vũ trụ mà Thiên Chúa đã tạo ra.
Đức Mẹ Maria là cốt lõi và trụ cột trong ân sủng cứu độ của Thiên Chúa, nhưng sự “xin vâng” của Đức Mẹ mới đủ để cho công trình của Người được hoạt động. Chúa Giêsu đã giáng trần trong cung lòng trinh trắng, nguyên sơ và đầy ân sủng của Chúa Cha. Đức Mẹ đã thực hiện lời xin vâng để thực hiện những điều Thiên Chúa muốn, thông qua Con của Người – Đức Giêsu Kitô.
Sự vâng phục để thực hiện công trình cứu độ của Thiên Chúa của Đức Mẹ là một sự dâng hiến tình yêu của Mẹ với Chúa Con, Đấng cũng là Thiên Chúa, như một người mẹ trần thế đầy lòng hy sinh, trắc ẩn, lo lắng, bao dung, là cả sự đau đớn khi đứng dưới chân Thập Giá khi Con Mẹ – Thiên Chúa Cứu Độ – trút hơi thở.
Đức Mẹ là Mẹ Giáo Hội, Mẹ nhân loại, như Chúa Giêsu đã trao Mẹ cho Thánh Gioan Tông đồ khi Người sắp trút hơi thở trên Thánh Giá: “Hỡi Bà, đây là con Bà... đây là Mẹ con.” (Ga 19,26–27)
Từ giây phút ấy, Đức Mẹ trở thành Mẹ của toàn thể nhân loại, Mẹ của Giáo Hội.
Từ giây phút ấy, ân sủng cứu độ của Thiên Chúa đã hoàn tất. Người đã chứng thực tình yêu vô biên của mình khi ban Con Một Người xuống thế gian, sống cuộc đời như một con người khiêm hạ, bình dị và yêu thương đến tột cùng, sẵn sàng hy sinh mạng sống mình để cho nhân loại được sống.
Chúa Giêsu được cung lòng Mẹ dưỡng nuôi 9 tháng 10 ngày và được Mẹ chăm lo trong suốt 33 năm Ngài ở trần gian, có ai trên thế gian này được như thế? Có ai trên thế gian này được đắm mình trong tình yêu Chúa vô bờ như thế?
Nhìn lại hành trình của Mẹ, từ khi Thiên Thần Gabrien truyền tin và Đức Mẹ “xin vâng” là cả một hành trình Mẹ bên Chúa — không cao sang phú quý, chỉ sự khiêm nhường và hy sinh. Không ai có thể biết được Thiên Chúa nếu không qua Đức Chúa Con, nhưng cũng không ai đến được với Đức Chúa Con nếu không có sự xin vâng của Đức Mẹ.
Tình yêu trọn hảo của Mẹ dành cho Chúa Giêsu, cả khi đứng dưới chân Thập Giá, nhưng lời xin vâng của Mẹ mới nên ân sủng cứu độ; sự hy sinh của Mẹ mới nên sự cứu rỗi, và tình yêu của Mẹ với Chúa Con mới nên hạnh phúc.
Không ai thấu được tình yêu của người mẹ, và không ai thấu được tình yêu của Thiên Chúa với con người. Mẹ Maria là một bức tranh thực về tình yêu của Thiên Chúa, khúc ca hạnh phúc của Thiên Đàng và nơi con đường của sự thật, sự sống đời đời.
Đức Mẹ Maria được yêu mến đặc biệt bởi sự thông ban ân sủng từ Thiên Chúa, là Mẹ Chúa Giêsu và là đầu của ơn cứu độ nên con cái Mẹ khắp nơi trên trần thế luôn chạy đến với Mẹ như con nhỏ nép vào lòng Mẹ; và với Mẹ, con có thể kể nể, nũng nịu hay hờn giận ngay cả khi mắc lỗi, vì Mẹ đã là mẹ trong thế gian — gian nan, khó nhọc, vui buồn, tủi nhục, Mẹ đã từng trải qua nên tình yêu thương của Mẹ với con Mẹ không có gì sánh bằng.
Cho nên, trong lịch sử cứu độ cho đến ngày nay, những nơi nào kêu cầu Mẹ, Mẹ sẽ đến để cho đàn con nương nhờ, an ủi. Những nơi Đức Mẹ hiện ra đã minh chứng những điều ấy. Đức Mẹ với những tước hiệu có ở khắp mọi nơi, ơn Mẹ vẫn hằng ngày đổ tràn trên những lời cầu xin khẩn thiết, và Mẹ ở với mỗi người, mỗi gia đình, mỗi giáo họ, giáo xứ, và trên khắp các nhà thờ là hình ảnh Đức Mẹ. Đức Mẹ được yêu mến bởi “Mẹ là Mẹ”, nên cần gì ta cũng có thể chạy đến với Mẹ, vì bất cứ lý do gì.
Sự thật là Đức Mẹ được tôn kính một cách kỳ diệu, đó là nhờ ơn Thiên Chúa, nhờ sự dẫn dắt mầu nhiệm của Chúa Giêsu, và ngày qua ngày, Mẹ càng được tôn kính hơn. Điều đó làm đẹp lòng Chúa, và qua Mẹ — Đấng trung gian duy nhất kết hiệp một cách trọn hảo với Chúa Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ của chúng ta hôm nay và mãi mãi.
Đức Mẹ được tôn kính âm thầm và thầm lặng, nhưng bằng con mắt trần thế, ta cũng nhận ra rằng hình ảnh Đức Mẹ có ở khắp mọi nơi, bên cạnh ảnh tượng Chúa. Theo thống kê, ảnh tượng Đức Mẹ có khi chiếm đến 30 đến 35% ảnh tượng trong Công giáo. Dưới rất nhiều hình ảnh của dân tộc, quốc gia, địa phương, thậm chí Đức Mẹ còn được đưa vào trong các hình ảnh thờ cúng của các tôn giáo khác, đặc biệt là trong Hồi giáo.
Sưu tầm & biên soạn