Ngồi xuống, kể lại mọi chuyện cho Cha nghe nào
Số lượng xem: 57

Những người con, khi đã rời khỏi gia đình để đi tìm một cuộc sống mới, mang trong lòng bao hoài bão, tự tin. Đôi khi còn là cả sự tự ái, họ bước ra để chứng minh cho người cha, cho gia đình thấy rằng mình có thể tự lo, không cần đến những lo lắng, đôi khi quá thái của cha mẹ.

Cuộc sống, đó là cuộc đời, nơi ấy thật hào nhoáng, với bao nhiêu cánh cửa, nơi nào cũng sáng ngời ánh hào quang. Những hy vọng không còn phải cất giữ kín trong tim, những điều muốn làm không còn phải ngó trước ngó sau sợ cha rầy, mẹ la.

Những con đường trải dài, xa tít tắp, không có sự ngáng trở nào. Bước đi, phía trước thênh thang, chỉ có đoàn người vượt qua, những tiếng cười đầy phấn khích.

Những câu chuyện đời thật cuốn hút, không có gì giới hạn cả. Tuổi trẻ và một bầu trời rộng lớn, phía trước là tất cả.

Từng ngày qua đi, những thứ cuộc đời đáp trả lại thật nhiều. Những người gặp gỡ trên đường ban đầu thật vô tư, vui vẻ, sẵn sàng chia nhau bát canh, tô cá. Khi có thuận lợi, cùng nhau có những bữa nhậu thâu đêm, bao của ngon vật lạ cùng nhau tận hưởng cho bõ những ngày đổ mồ hôi sôi nước mắt.

Cuộc sống thật thú vị. Khi có tiền của, đâu cũng là bạn, khi có mối quan hệ, cửa nào cũng mở, đứng thở cũng có người đưa nước, đưa khăn.

Nhưng cuộc sống cứ thế trôi, công việc, cuộc vui, các mối quan hệ giằng chéo nhau. Hồi đầu còn thi thoảng gọi về hỏi thăm cha mẹ, anh em, nhưng những lần như thế cứ thưa dần. Những lời hỏi thăm từ cha, từ mẹ đôi khi nghe thật buồn tẻ, như dặn dò trẻ con. Đã ra cuộc đời, thành công trong tay, nhưng cha có lần nào không nhắc:

“Con nhớ cẩn thận, ăn uống cho đủ bữa… Bạn bè chơi bời cũng phải lựa, cũng chả biết thế nào… Lúc mình thuận, chuyện gì cũng dễ, nhưng lúc mình khó, gió mới đổi chiều…”.

 

 

Những cuộc nói chuyện như thế khiến anh ta thấy cha thật cổ hủ, đúng là ở quê, chỉ toàn lo với lắng. Nhưng anh ta cũng hiểu, lòng cha nào chẳng như vậy. Con dù có lớn đến mấy, cũng vẫn chỉ là đứa trẻ con của cha ngày nào.

Có những lúc vướng mắc công việc, sau những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, cung phụng để giữ các mối quan hệ, anh ta mệt mỏi. Cũng có lúc, khi đêm xuống, trong bóng tối lặng lẽ, anh ta thấy thương cha, thương mẹ, thương những đứa em, những người bạn học. Nhưng rồi thiếp đi trong giấc ngủ.

Cuộc sống như đã đặt lên băng tải, cuốn anh ta đi không thể dừng lại. Những ngày mới, không còn nghe thấy tiếng bản nhạc du dương hay tiếng chim hót đâu đó. Thay vào đó là những toan tính: hôm nay phải làm gì, gặp ai, đối phó thế nào.

Cuộc sống cứ thế, trượt dài như không có điểm dừng. Mọi thứ cuộn vào nhau, không biết lối ra, nhất là khi chạm đến vòng nghiệt ngã. Anh ta nhận ra, cuộc sống thật khốc liệt. Những thú vị đã trượt khỏi tầm tay tự lúc nào. Không còn những cái bắt tay nồng nhiệt, không còn những bữa vui chơi để xả hơi. Thay vào đó là áp lực, công việc, quan hệ, khó khăn chồng chất.

Những người xung quanh, từng quấn lấy anh, nay bỗng xa lạ. Những tiếng cười ngọt ngào đã hóa thành lời đắng cay. Không còn nhậu, chẳng còn vui thú.

Anh ta nhớ quê, nhớ lời người cha đã dặn trong những lần trò chuyện. Anh ngẩng nhìn bầu trời, những giải mây trắng lững thững bay.

Anh nhớ lời Cha:“Con là con ta, đừng lo cuộc đời ruồng bỏ. Bởi Cha ở đây, nơi con đã rời đi, để chờ con bất cứ khi nào con trở về.”

Con ta, về nhà Cha rồi, ngồi xuống đây, kể lại mọi chuyện cho Cha nghe nào.

 

Sưu tầm & biên soạn

BÀI ĐĂNG
TAGS
Ngồi xuống, kể lại mọi chuyện cho Cha nghe nào

Những người con, khi đã rời khỏi gia đình để đi tìm một cuộc sống mới, mang trong lòng bao hoài bão, tự tin. Đôi khi còn là cả sự tự ái, họ bước ra để chứng minh cho người cha, cho gia đình thấy rằng mình có thể tự lo, không cần đến những lo lắng, đôi khi quá thái của cha mẹ.

Cuộc sống, đó là cuộc đời, nơi ấy thật hào nhoáng, với bao nhiêu cánh cửa, nơi nào cũng sáng ngời ánh hào quang. Những hy vọng không còn phải cất giữ kín trong tim, những điều muốn làm không còn phải ngó trước ngó sau sợ cha rầy, mẹ la.

Những con đường trải dài, xa tít tắp, không có sự ngáng trở nào. Bước đi, phía trước thênh thang, chỉ có đoàn người vượt qua, những tiếng cười đầy phấn khích.

Những câu chuyện đời thật cuốn hút, không có gì giới hạn cả. Tuổi trẻ và một bầu trời rộng lớn, phía trước là tất cả.

Từng ngày qua đi, những thứ cuộc đời đáp trả lại thật nhiều. Những người gặp gỡ trên đường ban đầu thật vô tư, vui vẻ, sẵn sàng chia nhau bát canh, tô cá. Khi có thuận lợi, cùng nhau có những bữa nhậu thâu đêm, bao của ngon vật lạ cùng nhau tận hưởng cho bõ những ngày đổ mồ hôi sôi nước mắt.

Cuộc sống thật thú vị. Khi có tiền của, đâu cũng là bạn, khi có mối quan hệ, cửa nào cũng mở, đứng thở cũng có người đưa nước, đưa khăn.

Nhưng cuộc sống cứ thế trôi, công việc, cuộc vui, các mối quan hệ giằng chéo nhau. Hồi đầu còn thi thoảng gọi về hỏi thăm cha mẹ, anh em, nhưng những lần như thế cứ thưa dần. Những lời hỏi thăm từ cha, từ mẹ đôi khi nghe thật buồn tẻ, như dặn dò trẻ con. Đã ra cuộc đời, thành công trong tay, nhưng cha có lần nào không nhắc:

“Con nhớ cẩn thận, ăn uống cho đủ bữa… Bạn bè chơi bời cũng phải lựa, cũng chả biết thế nào… Lúc mình thuận, chuyện gì cũng dễ, nhưng lúc mình khó, gió mới đổi chiều…”.

 

 

Những cuộc nói chuyện như thế khiến anh ta thấy cha thật cổ hủ, đúng là ở quê, chỉ toàn lo với lắng. Nhưng anh ta cũng hiểu, lòng cha nào chẳng như vậy. Con dù có lớn đến mấy, cũng vẫn chỉ là đứa trẻ con của cha ngày nào.

Có những lúc vướng mắc công việc, sau những cuộc vui thâu đêm suốt sáng, cung phụng để giữ các mối quan hệ, anh ta mệt mỏi. Cũng có lúc, khi đêm xuống, trong bóng tối lặng lẽ, anh ta thấy thương cha, thương mẹ, thương những đứa em, những người bạn học. Nhưng rồi thiếp đi trong giấc ngủ.

Cuộc sống như đã đặt lên băng tải, cuốn anh ta đi không thể dừng lại. Những ngày mới, không còn nghe thấy tiếng bản nhạc du dương hay tiếng chim hót đâu đó. Thay vào đó là những toan tính: hôm nay phải làm gì, gặp ai, đối phó thế nào.

Cuộc sống cứ thế, trượt dài như không có điểm dừng. Mọi thứ cuộn vào nhau, không biết lối ra, nhất là khi chạm đến vòng nghiệt ngã. Anh ta nhận ra, cuộc sống thật khốc liệt. Những thú vị đã trượt khỏi tầm tay tự lúc nào. Không còn những cái bắt tay nồng nhiệt, không còn những bữa vui chơi để xả hơi. Thay vào đó là áp lực, công việc, quan hệ, khó khăn chồng chất.

Những người xung quanh, từng quấn lấy anh, nay bỗng xa lạ. Những tiếng cười ngọt ngào đã hóa thành lời đắng cay. Không còn nhậu, chẳng còn vui thú.

Anh ta nhớ quê, nhớ lời người cha đã dặn trong những lần trò chuyện. Anh ngẩng nhìn bầu trời, những giải mây trắng lững thững bay.

Anh nhớ lời Cha:“Con là con ta, đừng lo cuộc đời ruồng bỏ. Bởi Cha ở đây, nơi con đã rời đi, để chờ con bất cứ khi nào con trở về.”

Con ta, về nhà Cha rồi, ngồi xuống đây, kể lại mọi chuyện cho Cha nghe nào.

 

Sưu tầm & biên soạn