Chúa ở bên ta, những lúc bình yên, cuộc sống sung túc, dư dả, hầu như chúng ta chỉ thấy Chúa thoáng qua khi đi qua nhà thờ, làm dấu trước khi ăn cơm và “thở dài" khi đến lễ Chúa nhật.
Mọi thứ cứ thế diễn ra. Là con Chúa, Chúa lúc nào chả ở trong con, và con lúc nào chả ở trong Chúa. Thế là Chúa ở trong mọi sự, vui khi xin Chúa đáp lời, và rồi rời Chúa khi “thò tay” mãi mà chẳng thấy Chúa bỏ cho cắc nào.
Phong ba, bão táp, kêu Chúa đến khản giọng, cầu Chúa đến...