Dựa vào Cha đi, rồi kể cho Cha mọi chuyện nào
Số lượng xem: 65

Chúa ở bên ta, những lúc bình yên, cuộc sống sung túc, dư dả, hầu như chúng ta chỉ thấy Chúa thoáng qua khi đi qua nhà thờ, làm dấu trước khi ăn cơm và “thở dài" khi đến lễ Chúa nhật.

Mọi thứ cứ thế diễn ra. Là con Chúa, Chúa lúc nào chả ở trong con, và con lúc nào chả ở trong Chúa. Thế là Chúa ở trong mọi sự, vui khi xin Chúa đáp lời, và rồi rời Chúa khi “thò tay” mãi mà chẳng thấy Chúa bỏ cho cắc nào.

Phong ba, bão táp, kêu Chúa đến khản giọng, cầu Chúa đến đêm thâu… nhưng bể dâu Chúa đâu có đoái hoài.

Với lại, Chúa là Đấng cao trọng. Chúa ở rất cao, rất xa, khó nghe tiếng các con kêu cầu lắm. Chúa lại như một quan tòa, Ngài ở trên cao, cứu thì chưa chắc, nhưng nhìn thấy tội là chắc rồi.

Chúa là Cha, người Cha nhân lành, không bỏ chiên con bao giờ, chống lại quỷ dữ, chở che cho đàn con. Nhưng sao Chúa thấy những đau khổ của con, những vấp ngã của con lại không mau mau chữa lành, không cho con ngay một phép lạ để mọi sự dữ tránh xa con?

Như Chúa đã phán: “Đối với Ta, không có gì là không thể.” Vậy nhưng những gì chúng con xin, những gì chúng con cầu, Chúa làm ngơ?

Từ thời các tông đồ, Chúa đã không ít lần bị các tông đồ “luận tội”, vì không ban những điều các tông đồ muốn, không cho những điều tông đồ cần, nhất là việc Chúa chịu bị bắt, bị đánh đòn và treo lên thập giá.

Chúa có thật, nhưng sao Chúa cần phải làm như thế? Đó là những câu hỏi con người: khi được quyền thế trong tay, ai lại phải lao mình vào chốn hiểm nghèo, khó khăn, phải lấy thân ra đỡ cho những người chỉ là gia nhân, giúp việc.

Chúa có thật, bằng tình yêu và lòng xót thương, nhưng sao Ngài xuống mặc lấy thân phận con người, giống như con người và cũng chết như con người? Để Chúa thấu hiểu chúng con, vậy sao những lúc chúng con khó khăn, tai ương, Chúa không ra tay cứu với?

Chúa là sự thật và chúng con là chi thể của Ngài. Vậy sao khi những người anh em con đau thương, bị tai ương, chiến tranh, loạn lạc… sao Chúa không gạt cho họ khỏi hòm tên, mũi đạn, cho họ cơm áo đủ đầy? Thân thể Chúa cũng đau, khổ và khát chứ ạ?

Chúa là sự thật. Những điều chúng con than với Chúa cũng là sự thật. Chúng con được Chúa chọn, nhưng có lẽ vì chúng con mới chỉ cần Chúa chăng?

 

 

Chúng con đã chạy đến Chúa lúc hoảng loạn, lúc vô phương cứu chữa, lúc đã đưa đẩy nhau đến cùng cực của chính mình.

Chúa chọn con như người Cha, nhưng con đã rời khỏi bàn tay của Cha để đi ra với cuộc đời, chọn cuộc đời với nhiều lợi ích cho thân xác, thú vui và cho cả sự hoang tưởng của mình.

Con đã đi mãi, những bước đến tận cùng của trái đất này, muốn với tay đến những nơi xa nữa trong vũ trụ bao la của Chúa. Và khi đứng trước những điều khám phá, con thấy Chúa thật xa lạ, đôi khi như ông già lụ khụ, run rẩy đứng trong túp lều khói lơ phơ.

Con lại còn đi xa quá, đến nỗi khi những bước chân vượt qua cả ranh giới Chúa vạch, con vẫn đi, vì tin vào mình, tin vào sức mạnh của mình. Khi con vượt qua, bước vào một nơi toàn hào quang, chẳng có gì phải sợ hãi. Con quên nhà, quên người Cha già ngày ngày vẫn đang ngóng theo.

Con quên ngày tháng. Nhưng cuộc sống và thời gian không quên con. Đến một ngày, mọi thứ dần trượt khỏi tay con: của cải, niềm vui, những ánh hào quang con tưởng chừng như không bao giờ có thể thiếu. Nhưng khi con chẳng còn đủ sức, chẳng mang lại ích lợi gì, thì mọi thứ như bức mành sân khấu, hai đầu kéo lại.

Lúc ấy, con nhớ đến Cha. Con cần Cha giúp. Con gào tên Cha, con chạy khắp nơi để mong Cha đáp lời. Cha im lặng!

Khi con trở lại với đời thực, con cô độc, hằn học với đời. Con trách móc cuộc đời sao lại đối xử với con như thế, khi con còn đang có đủ mọi thứ trong tay, chỉ cần một cái ngoắc tay là có cả đám người chạy đến vây quanh.

Con lê bước trên con đường vắng tanh, những cơn gió đêm hơi se lạnh. Những vì sao xa lắc, lúc ẩn lúc hiện. Con cứ đi vô định, rồi chợt nghe tiếng chuông, một tiếng chuông xa thẳm.

Tiếng ngân rơi xuống đáy tim con. Thổn thức, con lê bước đến một gốc cây, ngồi xuống. Con ngước nhìn bầu trời xanh, vài ngôi sao nhấp nháy xa tít. Một cơn gió dịu dàng thoáng qua, như lời Cha thầm thì: “Dựa vào Cha đi, rồi kể cho Cha mọi chuyện nào.”

 

Sưu tầm & biên soạn

BÀI ĐĂNG
TAGS
Dựa vào Cha đi, rồi kể cho Cha mọi chuyện nào

Chúa ở bên ta, những lúc bình yên, cuộc sống sung túc, dư dả, hầu như chúng ta chỉ thấy Chúa thoáng qua khi đi qua nhà thờ, làm dấu trước khi ăn cơm và “thở dài" khi đến lễ Chúa nhật.

Mọi thứ cứ thế diễn ra. Là con Chúa, Chúa lúc nào chả ở trong con, và con lúc nào chả ở trong Chúa. Thế là Chúa ở trong mọi sự, vui khi xin Chúa đáp lời, và rồi rời Chúa khi “thò tay” mãi mà chẳng thấy Chúa bỏ cho cắc nào.

Phong ba, bão táp, kêu Chúa đến khản giọng, cầu Chúa đến đêm thâu… nhưng bể dâu Chúa đâu có đoái hoài.

Với lại, Chúa là Đấng cao trọng. Chúa ở rất cao, rất xa, khó nghe tiếng các con kêu cầu lắm. Chúa lại như một quan tòa, Ngài ở trên cao, cứu thì chưa chắc, nhưng nhìn thấy tội là chắc rồi.

Chúa là Cha, người Cha nhân lành, không bỏ chiên con bao giờ, chống lại quỷ dữ, chở che cho đàn con. Nhưng sao Chúa thấy những đau khổ của con, những vấp ngã của con lại không mau mau chữa lành, không cho con ngay một phép lạ để mọi sự dữ tránh xa con?

Như Chúa đã phán: “Đối với Ta, không có gì là không thể.” Vậy nhưng những gì chúng con xin, những gì chúng con cầu, Chúa làm ngơ?

Từ thời các tông đồ, Chúa đã không ít lần bị các tông đồ “luận tội”, vì không ban những điều các tông đồ muốn, không cho những điều tông đồ cần, nhất là việc Chúa chịu bị bắt, bị đánh đòn và treo lên thập giá.

Chúa có thật, nhưng sao Chúa cần phải làm như thế? Đó là những câu hỏi con người: khi được quyền thế trong tay, ai lại phải lao mình vào chốn hiểm nghèo, khó khăn, phải lấy thân ra đỡ cho những người chỉ là gia nhân, giúp việc.

Chúa có thật, bằng tình yêu và lòng xót thương, nhưng sao Ngài xuống mặc lấy thân phận con người, giống như con người và cũng chết như con người? Để Chúa thấu hiểu chúng con, vậy sao những lúc chúng con khó khăn, tai ương, Chúa không ra tay cứu với?

Chúa là sự thật và chúng con là chi thể của Ngài. Vậy sao khi những người anh em con đau thương, bị tai ương, chiến tranh, loạn lạc… sao Chúa không gạt cho họ khỏi hòm tên, mũi đạn, cho họ cơm áo đủ đầy? Thân thể Chúa cũng đau, khổ và khát chứ ạ?

Chúa là sự thật. Những điều chúng con than với Chúa cũng là sự thật. Chúng con được Chúa chọn, nhưng có lẽ vì chúng con mới chỉ cần Chúa chăng?

 

 

Chúng con đã chạy đến Chúa lúc hoảng loạn, lúc vô phương cứu chữa, lúc đã đưa đẩy nhau đến cùng cực của chính mình.

Chúa chọn con như người Cha, nhưng con đã rời khỏi bàn tay của Cha để đi ra với cuộc đời, chọn cuộc đời với nhiều lợi ích cho thân xác, thú vui và cho cả sự hoang tưởng của mình.

Con đã đi mãi, những bước đến tận cùng của trái đất này, muốn với tay đến những nơi xa nữa trong vũ trụ bao la của Chúa. Và khi đứng trước những điều khám phá, con thấy Chúa thật xa lạ, đôi khi như ông già lụ khụ, run rẩy đứng trong túp lều khói lơ phơ.

Con lại còn đi xa quá, đến nỗi khi những bước chân vượt qua cả ranh giới Chúa vạch, con vẫn đi, vì tin vào mình, tin vào sức mạnh của mình. Khi con vượt qua, bước vào một nơi toàn hào quang, chẳng có gì phải sợ hãi. Con quên nhà, quên người Cha già ngày ngày vẫn đang ngóng theo.

Con quên ngày tháng. Nhưng cuộc sống và thời gian không quên con. Đến một ngày, mọi thứ dần trượt khỏi tay con: của cải, niềm vui, những ánh hào quang con tưởng chừng như không bao giờ có thể thiếu. Nhưng khi con chẳng còn đủ sức, chẳng mang lại ích lợi gì, thì mọi thứ như bức mành sân khấu, hai đầu kéo lại.

Lúc ấy, con nhớ đến Cha. Con cần Cha giúp. Con gào tên Cha, con chạy khắp nơi để mong Cha đáp lời. Cha im lặng!

Khi con trở lại với đời thực, con cô độc, hằn học với đời. Con trách móc cuộc đời sao lại đối xử với con như thế, khi con còn đang có đủ mọi thứ trong tay, chỉ cần một cái ngoắc tay là có cả đám người chạy đến vây quanh.

Con lê bước trên con đường vắng tanh, những cơn gió đêm hơi se lạnh. Những vì sao xa lắc, lúc ẩn lúc hiện. Con cứ đi vô định, rồi chợt nghe tiếng chuông, một tiếng chuông xa thẳm.

Tiếng ngân rơi xuống đáy tim con. Thổn thức, con lê bước đến một gốc cây, ngồi xuống. Con ngước nhìn bầu trời xanh, vài ngôi sao nhấp nháy xa tít. Một cơn gió dịu dàng thoáng qua, như lời Cha thầm thì: “Dựa vào Cha đi, rồi kể cho Cha mọi chuyện nào.”

 

Sưu tầm & biên soạn