Trước năm 1919, Cao Bình có tên là Thủy Cơ. Thủy Cơ đón nhận ánh sáng Đức Tin vào khoảng giữa thế kỷ XIX. Năm 1870, Giáo họ Thủy Cơ được thành lập và nhận thánh Phêrô Tông đồ làm bổn mạng. Các tín hữu nơi đây hầu hết làm nghề chài lưới, cuộc sống lênh đênh trên sông nước. Do vậy, Giáo họ được thành lập nhưng chưa có đất để xây dựng Nhà thờ.
Năm 1919, cha Phêrô Nguyễn Bá Thành, coi sóc Giáo xứ Cao Mại, nhận thấy những khó khăn của Giáo họ, cha đã xin với quan huyện cho Thủy Cơ đất để làm nơi cầu nguyện. Cuối năm 1919, cha mời các quan về khảo sát và cấp đất cho Giáo họ với chiều dài 18 đạc (1 đạc bằng khoảng 60m), chiều ngang 10 đạc. Sau khi đã có đất, cha đổi tên Giáo họ Thủy Cơ thành Giáo họ Cao Bình và tiến hành việc xây dựng ngôi Thánh đường. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh kinh tế, Giáo họ đã dựng tạm ngôi nhà nguyện nhỏ bằng gỗ xoan và lợp rạ.
Năm 1946, một cơn bão đã làm sập ngôi nhà nguyện. Giáo dân thu gom những vật dụng và gửi ở nhà xứ Cao Mại. Năm 1950, dưới thời cha cố Luật coi sóc, Nhà thờ Cao Mại bị đốt phá, số vật liệu của Giáo họ gửi ở đó cũng bị chung số phận.
Năm 1954, số tín hữu trong Giáo họ lên tới 305 nhân danh, nhưng do hoàn cảnh xã hội biến động, giáo hữu trong Giáo họ đã di cư vào miền Nam, số còn lại là 160 người.
Năm 1960, cha Gioan Baotixita Trần Du Đồng cùng với Giáo họ xây dựng ngôi Nhà thờ mới trên nền móng cũ. Năm 1968, ngôi Nhà thờ này lại bị bão phá đổ.
Năm 1970, cha cố Gioan và bà con giáo dân tiếp tục xây dựng ngôi Nhà thờ nhỏ khác lọt lòng Nhà thờ cũ, mái ngói.
Năm 1994, cha cố Giuse Nguyễn Thành Hiến cùng với Giáo họ xây dựng ngôi Nhà thờ mới bằng bê tông, cốt sắt với chiều dài 28m, rộng 10m, cao 14m.
Bài: Sưu tầm & Biên tập